Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt When Life Gives You Tangerines

Bổi cảnh

  • Thời gian: từ những năm đầu 20 đến những năm đầu 21, diễn ra trong 60-70 năm , qua nhiều biến động lịch sử khủng hoảng kinh tế năm 1997, các trào lưu văn hóa hội nhập. ( Phim bắt đầu với bối cảnh tại đảo Jeju những năm 1960, kể câu chuyện của 3 thế hệ phụ nữ trong gia đình, tập trung vào cuộc sống của Oh Ae Sun (IU thủ vai) – một phụ nữ thông minh nhưng nghèo khó, chịu sự phân biệt đối xử, trọng nam khinh nữ.)
  • Thời gian trong phim qua các nhiều thế hệ ( tran- generational) từ thế hệ ông bà, bố mẹ, con ( nhân vật chính ) đến con của nhân vật chính, và đời cháu của nhân vật vậy là qua 5 thế hệ trong phim theo tiến trình thời gian –> sự vận động, thay đổi, khác biệt, mâu thuẫn về hệ tư tưởng, niềm tin, lỗi sống suy nghĩ của các thế hệ.
  • Chiếu không gian trong phim: tập trung bối cảnh đảo Jeju, bao trùng thời gian sống của 3 thế hệ đầu tiên, thành phố

Khi đời cho bạn một quả quit và Amor Fati

  • Amor Fati: yêu lấy số phận của bản thân mình, yêu cắt nghĩa là sự ôm ấp trọn vẹn, chấp nhận và trải nghiệm hết thẩy những trải nghiệm xảy ra trong đời mình.
  • Trải nghiệm trong đời có cả như ý và bất như ý, có cả niềm vui, nỗi buồn, có những lúc lên đỉnh cảm xúc tích cực, có những lúc rơi vào hố sâu của tuyệt vọng, tất cả những cung bậc ấy đều đang kiến tạo nên cuộc sống của chính mình.
  • Câu nói trong phim lặp lại nhiều lần: NGƯỜI SỐNG VẪN PHẢI SỐNG TIẾP THÔI, câu nói ấy lặp lại trong những hoàn cảnh : mất đi người thân là mẹ, là con, khi một cuộc tình nhiều năm tan vỡ và trong những hoàn cảnh éo le nhất khi cuộc đời tát cho nhân vật những cú tát thật đau, đề rồi người sống vẫn phải sống, sống để đối diện, chấp nhận và vươn lên khỏi những tỉnh cảnh bất như ý đó sau đó sống trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.
  • Cuối phim khi nam chính đối diện với sinh tử và sắp rời xa gia đình của mình, nữ chính và nam chính cùng đi cùng nắm tay nhau và cùng hỏi về cuộc đời của mình, họ đều trả lời, cuộc đời của họ đáng sống, dù phải sống trong những thời khắc tối tăm nhất của đời , dù phải vượt qua những đau thương hơn ai hết, họ cũng đang vượt qua, vượt qua cùng nhau và cùng đi đến hành trình cuối của sự sống , họ biết ơn nhau vì đã cùng nhau vượt qua, biết ơn hết thẩy những trải nghiệm –> biết ơn, tình yêu, sự ôm ấp, chấp nhận và trải nghiệm là những phẩm chất nhân cách của thái độ chấp nhận số phận của chính mình.

Những lời thoại ý nghĩa

  • “Cuộc đời của mẹ cũng tươi sáng lắm. Mẹ cũng hạnh phúc theo cách riêng của mẹ. Thế nên con gái cũng hãy hiểu cho mẹ rằng cuộc đời của mẹ cũng đáng sống nhé!” – Oh Ae Sun — triết lý amor fati.
  •  “Thật kỳ lạ. Cha mẹ thì luôn khắc sâu những gì họ thấy có lỗi. Còn con cái chỉ để ý những gì làm nó thất vọng.” – Geum Myeong –> 8. Cha mẹ luôn hy sinh tất cả vì con cái, nhưng con cái đôi khi lại chẳng thể hiểu hết những hy sinh đó.
  • “Cuối cùng, ai rồi cũng sống như những đứa trẻ mồ côi. Cha mẹ ra đi trước, con cái vẫn tiếp tục sống. Cuộc đời cứ thế tiếp diễn.” – Gwang Rye –
  • “Vậy nên tôi đã không hay biết rằng ngay cả tuổi thơ nghèo khó của mình, ngay cả quãng thời gian khiêm nhường ấy, cũng chỉ có thể tồn tại nhờ vào thành trì vững chắc mà cha mẹ dựng nên.” – Geum Myeong –> Geum Myeong có lẽ là nhân vật phản ánh chính xác không ít người trẻ ngày nay. Đến một lúc nào đó, ta hẳn sẽ nhận ra: tuổi thơ thiếu thốn mà mình luôn muốn thoát khỏi, thực ra là khoảng thời gian quý giá nhất, được xây nên từ những nhọc nhằn của mẹ cha.
  • Tuổi thơ của em quá cực khổ nên em cũng không nhớ nhung gì nó cả. Nhưng nếu có thể quay lại chắc em sẽ quay lại chỉ để có thể nắm lấy tay mẹ em một lần nữa. – Ae Soon — Dù chỉ được sống bên mẹ một năm trước khi mất đi người thân yêu nhất đời mình, Ae Soon vẫn khắc ghi từng khoảnh khắc, từng lời dạy dỗ của mẹ.
  • Em chỉ muốn già đi thật nhanh thôi! Chắc là vì việc làm mẹ, làm dâu, làm một người trưởng thành…Tất cả đều là lần đầu với em. – Ae Soon- ||Tất cả chúng ta đều là lần đầu. Lần đầu làm mẹ, lần đầu làm dâu, lần đầu làm người trưởng thành – và tất cả điều này đều đến với Ae Soon cùng lúc, không có thời gian để chuẩn bị, không có ai dẫn lối. Câu nói của Ae Soon nghe qua có vẻ là một lời than thở đơn thuần, nhưng thực chất lại chất chứa cả một nỗi niềm chênh vênh, mệt mỏi của một người phụ nữ trẻ lần đầu bước vào những vai trò quan trọng trong đời. || Khát khao “già đi thật nhanh” của Ae Soon không phải là mong ước vượt qua tuổi trẻ, mà là ước mong có thể sớm đến giai đoạn của sự vững vàng, của một người đã trải qua đủ đau thương để không còn loay hoay trong những trách nhiệm quá lớn. Đó là nỗi niềm chung của những người lần đầu làm mẹ, lần đầu bước vào cuộc sống gia đình – một sự trưởng thành đầy chông chênh mà ai cũng phải đối mặt, nhưng không phải ai cũng có thể nói thành lời.
  • Con không hình dung nổi cảm giác mất con là thế nào đâu. Thậm chí bố con còn không thể khóc thật to. Ruột gan ông ấy như đã tan nát từ lâu rồi. – Ae Soon || Câu thoại ấy như một nhát dao cứa vào lòng người xem – sự mất mát, nỗi đau không thể gọi tên, và sự câm lặng của một người cha trước bi kịch lớn nhất đời mình. Khi Park Bo Gum cúi đầu, đôi tay run rẩy viết đến con số “3 tuổi”, khoảnh khắc ấy như đóng băng cả không gian. Không phải tiếng gào khóc, không phải những giọt nước mắt tuôn trào ngay lập tức, mà chính sự nghẹn ngào, bàn tay gầy guộc chạm nhẹ lên tên con mình rồi đổ gục xuống bàn mới là điều khiến người ta ám ảnh.
  • Suốt tang lễ, bà nội tôi không trách móc gì mẹ. Bà bảo một người mẹ mất con thì nước mắt còn nhiều hơn biển cả. – Geum Myeong || Không có nỗi đau nào lớn hơn việc một người mẹ phải tiễn biệt đứa con mình mang nặng đẻ đau, và với Ae Soon, sự mất mát này còn tàn nhẫn hơn gấp bội khi chính biển cả đã cướp đi tất cả những người thân yêu nhất trong đời cô. Nỗi đau ấy không chỉ là mất mát mà còn là sự tự trách và dằn vặt. Nếu hôm đó cô không vội vã rời đi, nếu cô giao con cho người hàng xóm một cách cẩn thận hơn, nếu cô chỉ ôm con thêm một chút, có lẽ Dong Myeong đã không rời xa cô mãi mãi. Nhưng cuộc đời không có chữ “nếu”, chỉ còn lại một người mẹ với trái tim rỉ máu, gào khóc giữa gió bão Jeju, để rồi suốt phần đời còn lại, cô mang theo nỗi ân hận chẳng bao giờ nguôi.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *